Thuở ngày xưa mỗi buổi chiều tan học
Mẹ nắm tay con gói trọn cả ước mơ,
Con ngây thơ nhìn bầu trời xanh thẳm
Ước mong rằng mai lớn sẽ thành công.
Nhớ những ngày vất vả mưa giông,
Bố vẫn miệt mài bên ánh đèn công việc
Dẫu cuộc đời còn lắm nẻo chông gai,
Bố vẫn phải đi, từng bước đi vững chãi.
Bởi cuộc sống là đấu tranh, là cố gắng.
Nhưng tình cha nghĩa mẹ, tất cả dành cho con.
Rồi một ngày mẹ dịu dàng hỏi con
Con ước mơ gì sau này khi lớn?
Ước mong nghề nào giữa cuộc đời rộng lớn?
Con hồn nhiên nói thích “bụi phấn” thôi!
Mẹ nói rằng “bụi phấn” là một nghề cao quý
Bụi phấn còn là phải nhẫn nại, hi sinh.
Bụi phấn đâu chỉ nghĩ riêng cho mình,
Mà bụi phấn là góp phần lan toả.
Tri thức rộng dài, thắp sáng cả ước mơ.
Để niềm tin không thể phai mờ.
Ngôi trường tên Bác mỗi ngày toả sáng,
Cùng thực học, thực hành, thực danh, thực nghiệp.
Để vinh danh trên bản đồ sánh cùng đối tác
Mỗi thành viên cần góp sức chung lòng,
Tự bản thân mỗi ngày thêm mài dũa
Như hạt ngọc sáng ngời không bám bụi thời gian.
Mai Thảo